Tự sự

ĐỜI VÔ THƯỜNG

Rồi cuộc vui nào cũng sẽ tan
Dù bông hoa đẹp mấy cũng tàn
Cõi tạm trần gian như gió thoảng
Tiếng đời còn mãi với thời gian.

Còn gặp nhau đây hãy cười vui
Kẻo lỡ mai ta nhắm mắt rồi
Đời người đâu biết khi nào kết
Dẫu khóc than chi rồi sẽ thôi.

Gặp gỡ cho nhau những yêu thương
Người hỡi đời sao quá vô thường
Bệnh tật tai ương ai nào biết
Để lại trần đời nỗi tiếc thương.



Đừng vì hơn thua chút lợi danh
Đừng ham quyền thế cố tranh giành
Rồi ngày mai kia về với đất
Mang theo được gì dưới cỏ xanh.

Cuộc đời ai hay chút nữa đây
Ta có còn trên thế gian này
Thì thôi hãy trải lòng yêu mến
Yêu đời yêu người yêu cỏ cây...

VUA VÀ ANH

Những lần bên nhau anh hay thủ thỉ
Anh thấy mình hạnh phúc hơn Vua
Em bảo anh nói cứ như đùa
Anh lý giải Vua thua anh thật đấy.

Sao có được em như anh vậy
Tuy Vua kia lắm kẻ hạ người hầu
Thế vậy thôi nhưng có sướng đâu
Đố Vua dám ngồi vỉa hè bún ốc.

Cũng thèm lắm bia hơi vài cốc
Thả hồn bên quán cóc cuối chiều
Vua làm gì dám thổ lộ lời yêu
Mỹ nữ Cung tần chỉ toàn thịt xác.

Thiếu tình yêu sẽ là chuyện khác
Lạc thú quyền tình đâu phải ái ân
Anh và em hạnh phúc gấp ngàn lần
Không như Vua với Cung tần Mỹ nữ...



TUỔI SÁU MƯƠI

Tuổi sáu mươi khi em cười đẹp lắm
Dáng đậm đà nhưng sắc thắm hơn hoa
Trong tâm tư suy nghĩ thật mặn mà
Và thẩu hiểu những buồn vui mang lại

Tuổi sáu mươi bắt đầu em thấy ngại
Bởi sức bền không trở lại như xưa
Nhất là khi trời trái gió đổi mùa
Là em đau vì vết nhăn khóe mắt

Tuổi sáu mươi kinh nghiệm đời góp nhặt
Đủ cho em cũng khe khắt nghĩ suy
Biết nhìn đời bằng con mắt mỗi khi
Để tránh né những cạm đời nghiệt ngã

Tuổi sáu mươi bước chân không vội vã
Bởi xuân thì đã từ giã nơi em
Nên giờ đây chỉ lặng lẽ êm đềm
Không phô trương những gì mình ấp ủ



Tuổi sáu mươi tất nhiên là đã cũ
Nhưng chân thành thì vẫn đủ nông sâu
Bởi tuổi này tóc điểm bạc trên đầu
Dẫu hoa râm nhưng vẫn đầy ấm áp…

BỔNG DƯNG





Bỗng dưng cảm thấy nhớ người
Bỗng dưng cảm thấy muốn cười quên đau
Bỗng dưng không biết vì sao
Bỗng dưng tình vội qua mau nửa vời

Bỗng dưng thương tiếc một thời
Bỗng dưng tôi lại khóc cười hắt hiu
Bỗng dưng có một buổi chiều

Bỗng dưng lòng thấy tiêu điều xác xơ…!!!







BIỂN VÀ TRĂNG                                                                        


Cứ đêm về biển rì rào nỗi nhớ
Sóng mơn man ve vuốt bến bờ em
Rồi trào dâng từng nỗi nhớ khát thèm
Hôn miên man gót hài in trên cát

Chờ trăng lên... biển ngân nga câu hát
Gió cũng thì thầm cùng khúc hát khơi xa
Khúc tình ca mang hơi thở mặn mà
Hàng thông reo cùng dìu nhau tình tự

Cũng có lúc biển trào cơn sóng dữ
Lúc lặng buồn vì chẳng thấy trăng lên
Có những đêm... biển rất đỗi êm đềm
Muốn ve vuốt bờ em cùng cát trắng

Có những đêm biển dường như im lặng
Khi trăng non ngả ngớn cùng đám mây
Biển trào lên những nỗi nhớ đong đầy
Khẽ ru mình bằng khúc tình ca... Biển cạn!


NGÀY XƯA...!                                                                         


Ngày xưa bé nhỏ rong chơi
Em vừa tám tuổi, anh mười mùa xuân
Chơi trò rượt bắt trước sân
Vô tình em té giận hờn anh luôn
Lòng sao cảm thấy buồn buồn
Cho anh xin lỗi đừng hờn giận nhe!
Em ngồi im lặng không nghe
Anh leo cây hái trái me làm quà
Vô tư em lại cười òa
Khoe chiếc răng sún sao mà dễ thương
Thế rồi ngày tháng vấn vương
Chúng mình khôn lớn đôi đường cách xa

Em về xứ lạ người ta
Bỏ rơi một góc sân nhà tuổi thơ
Còn đâu một thưở mộng mơ
Khung trời yêu dấu bây giờ nơi đâu...


BIỂN...                                                                         


Có những lúc ước mình là biển cả
Để mênh mông ôm trọn cả bầu trời
Biển cuộn sóng về mọi miền đất lạ
Đêm muộn màng lặng lẽ đếm sao rơi

Có những lúc ước mình là con sóng
Để miên man yêu Biển đến bạc đầu
Sóng với Biển muôn đời hình với bóng
Mãi bên nhau dù Biển chảy về đâu

Có những lúc ước mình là bờ cát
Để bốn mùa thổn thức đếm chờ mong
Đêm âm thầm lắng nghe lời Biển hát
Rồi khẽ khàng... Biển có nhớ ai không?



Có những lúc nghe thương em đến lạ
Ước gì mình sẽ về Biển cùng nhau
Bờ cát trắng vẫn uốn quanh ghềnh đá
Như muôn đời... Biển... sóng... vẫn bên nhau...

VỀ THÔI...!                                                                           


Về thôi... Tàn cuộc phiêu linh
Áo cơm nặng nợ, chữ tình nặng mang...

Về thôi... Giông tố đã tràn
Giấc mơ keo rã hồ tan phận người...

Về thôi... Con nước chia đôi
Sóng còn vỗ bến bờ tôi dập dồn...

Về thôi... Gối mỏi chân mòn
Nắng chia cuối bãi, mưa dồn đầu sông...

Về thôi... Mẹ vẫn chờ trông
Đau thương đã chín, lỗi lầm còn xanh...

Về thôi... Nỗi nhớ thật gần
Về thôi... Dù chỉ một lần...
về thôi...



TUỔI THƠ ƠI!                                                                            

Tuổi thơ ơi một lần thôi quay lại
Thuở cười đùa chẳng biết những lo âu
Tan học về cùng tụm năm tụm bảy
Bóng thầu đâu(*) che mát cả mái đầu.
Tuổi thơ tôi là vùng quê sông nước
Là dòng sông chở nặng vị phù sa
Là câu ca trưa hè ai ru võng
Là hàng cây chen giữa những mái nhà.


Tuổi thơ ơi giờ xa rồi thấy nhớ
Nhớ những chiều cùng trốn kiếm chọi lon
Mãi mê chơi dù biết chắc bị đòn
Nhưng chẳng sợ... lại còn đi rong rủi.
Giờ lớn rồi có khi còn thấy tủi
Bạn bè xưa mỗi đứa cách mỗi nơi
Đứa giàu sang gặp bạn chẳng dám cười
Đứa nghèo khó thì chơi vơi lạc lõng.
Có nhiều lúc ước mong mình bé bỏng
Để trở về thuở nhỏ kỷ niệm thương
Đâu hàng cây, đâu ghế đá sân trường
Đâu tiếng bạn... cùng trêu đùa inh õi...

----------------------------------
(*) Có nơi gọi là cây sầu đâu, sầu đông. Miền Bắc gọi là cây xoan.

QUÀ TẶNG EM NGÀY 8-3


Anh chẳng có gì để tặng em đâu
Ngày tám tháng ba lần đầu cũng thế
Anh đến bên em nắm tay nói khẽ
Anh tặng cho em cả cuộc đời mình

Em rạng rỡ cười, một nụ cười xinh
Em như thiên thần trong anh từ đó
Mấy chục năm rồi chúng mình gắn bó
Anh chẳng có gì để tặng cho em

Chỉ có vòng tay ấm mỗi đêm đêm
Một bờ vai cho em khi mệt mỏi
Em thấy đủ rồi em không đòi hỏi
Cho riêng mình dù chỉ một bông hoa

Lễ tình nhân em cũng chẳng cần quà
Ngày tám tháng ba cũng là thế đó
Đến bên ôm anh, rồi em nói nhỏ
Anh là món quà vô giá của em

Em chỉ cần một cuộc sống ấm êm
Một gia đình quanh năm hạnh phúc
Rộn rã tiếng cười mọi nơi mọi lúc
Chẳng cần đâu hào nhoáng bề ngoài

Dù là hoa gì cũng sẽ nhạt phai
Dù là quà gì cũng không có giá
Nếu chúng ta thành hai người xa lạ
Con tim mình hãy dành cả cho nhau

NỖI NHỚ... Tặng Th...


Có nỗi nhớ đi tìm nỗi nhớ
Như sóng miên man da diết cồn cào
Có lúc trào lên như sóng biển ào ào
Lúc dịu êm nhẹ nhàng như cơn gió

Nỗi nhớ dịu dàng nhẹ nhàng như hoa cỏ
Cũng đủ làm anh nhớ đến vô cùng
Như bờ kia khao khát sóng mênh mông
Như ngày mưa mong từng cơn nắng hạ

Có những lúc cồn cào khao khát lạ
Muốn được cùng mây phiêu lãng khắp chân trời
Cùng vi vu theo gió được rong chơi
Và muốn em hát lời tự tình của sóng


Đêm cô đơn ngồi một mình một bóng
Nghe tiếng mưa đêm mà nhớ đến vô cùng
Hai đứa hai đầu nỗi nhớ mênh mông
Thèm được yêu thương ... Thèm một lần say sóng

BỐN MÙA RU CON

Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
Năm canh chày thức đủ vừa năm...
Mẹ ơi con nhớ ra rồi
Năm canh không đủ mẹ ngồi ru con
À ơi tiếng mẹ nỉ non 
Con ơi hãy ngủ cho ngon giấc nồng...

Rét mùa đông mẹ bồng con ngủ
Đem hương nồng ấp ủ cho con
Thương con mẹ trải lòng son
Công ơn của mẹ hơn non cao vời.



Ấm mùa xuân mẹ mừng con lớn
Như chim hồng được trớn bay cao
Tình thương của mẹ dạt dào
Dạt dào như sóng biếc bao nghìn trùng.

Nắng mùa hè mẹ phe phẩy quạt
Xua hơi nồng để mát cho con
Vầng trăng khi khuyết khi tròn
Mà tình mẹ mãi mãi còn không vơi.
YÊU MỘT NGƯỜI... Tặng TTh.

Yêu một người là phải nói ra ngay!
Kẻo biết đâu một ngày không kịp nữa...
Dẫu thế nào cũng đừng nên để lỡ,
Có ai đợi chờ muôn thuở được đâu...

Yêu một người thì phải nói một câu!
Bởi có bao người xa nhau trong im lặng.
Rồi sau này người ta mang ân hận,
Bởi "nếu ngày xưa... thì đã... tiếc không trời!"

Yêu một người thì phải thổ lộ thôi!
Dẫu ai đó thuộc về người trước đến...
Không phải để được cùng người hò hẹn,
Chỉ để người vui, còn mình được nhẹ lòng.

Yêu một người, bày tỏ hết là xong!
Rồi sau đó chẳng mong cầu nhận lại...
Chỉ cần thấy người bình yên mãi mãi,
Tình yêu có cần trái phải rạch ròi đâu...

Yêu một người thì phải nói một câu!

NGÀY ẤY... Tặng TTh.

Ngày ấy ngại ngùng chưa nói yêu
Mà sao lưu luyến nhớ thương nhiều
Trao nhau ánh mắt tình như đã
Chín cả một trời thương với yêu

Ai biết  xa nhau một hoàng hôn
Thuở ấy chia tay dạ rất buồn
Vẫy tay đưa bước hồn tê tái
Đau đớn trong lòng như mưa tuôn

Từ ấy thu đi tàn ước mơ..
Trăng nửa vành nghiêng nửa dại khờ..
Sao không lấp lánh trời u tối..
Đêm lặng lẽ buồn những trang thơ..

Xác xơ ngọn cỏ xác xơ phai
Trải lối mộng xưa úa trải dài
Ven đường còn đó mùi hương cũ
Vạt nắng nhạt nhòa thiếu bóng ai

Tình đã âm thầm mối tình sâu 
Úa cả nhân gian giọt lệ sầu
Thu vẫn chưa về tình vàng úa
Lá đổ muôn chiều đắng hồn đau 

HÃY HY VỌNG!!!


Hãy hy vọng cho đời tươi thắm
Dù quanh ta còn lắm nỗi đau
Cuộc đời sẽ rất ngọt ngào
Khi ta vui sống dạt dào niềm tin


Sẽ đến lúc bình minh tươi sáng
Xua màn đêm ngày tháng tối tăm
Xua đi cuộc sống lặng thầm
Niềm vui sẽ đến bao năm mong chờ

Hãy hy vọng bất ngờ sẽ đến
Hãy vững tin trọn vẹn tương lai
Rồi đây sẽ có một ngày
Cho ta hạnh phúc đắm say trên đời


Hãy hy vọng cuộc đời xán lạn
Xung quanh ta lai láng tình thương
Cùng nhau vui đón vầng dương
Bình minh tỏa sáng con đường tương lai.

MỘT THOÁNG NHỚ AI


Muốn tìm vết chân em 
Trên nẻo đường thương nhớ 
Muốn tìm trăng rạn vỡ 
Đem ghép lại thành thơ
Suốt bao đêm đợi chờ 
Anh nghe lòng hoang hoải
Sao mà em đi mãi 
Không trở về với anh 

THƯƠNG VỀ KỶ NIỆM  Nhớ Th.

Thả hồn vào những vần thơ,
Bâng khuâng như kẻ mộng mơ giữa đời.
Mưa buồn giọt nước cứ rơi,
Thương về kỷ niệm một thời đã qua...

Vần thơ nghiêng ngả, nhạt nhoà,
Đâu còn thắm sắc như hoa nồng nàn.
Gió mùa lạnh lẽo tràn sang,
Đâu còn êm dịu như trang diễm tình.

Ngọt ngào như ánh bình minh,
Nhặt gom ký ức khi mình biết nhau.
Giờ này em ở nơi đâu?
Có còn nhung nhớ ngày nào thuở xưa...


Mình anh ngồi ngắm cơn mưa,
Chuyện xưa nhớ lại như vừa hôm qua.
Kỷ niệm như giấc mơ xa...
Ngậm ngùi, tiếc nuối bài ca thưở nào...!

THU VỀ


Gió thu về nhẹ nhàng qua khung cửa
Hạ chia tay vội vã hẹn mùa sau
Giọt mưa chiều chở thương nhớ về đâu
Cho phượng rụng rối nhàu vì hối tiếc

Trái tim yêu đâu muốn mình giả biệt
Tưởng chừng như tha thiết trọn một đời
Dẫu thu về cõng hạ nhớ rong chơi
Ta thì hết một đời không gặp lại.

TÌNH DANG DỠ

Rồi một ngày sau tất cả đã qua
Anh và em lại thành người xa lạ
Có khi nào đặt tay trên danh bạ
Ta ngập ngừng muốn nhắn một cái tin.
Có những đêm nằm thao thức thâu canh
Và muốn nói.. đừng xa anh em nhé
Rồi đôi khi một mình ngồi lặng lẽ
Chợt mỉm cười khe khẽ gọi tên em…


QUẾ SƠN TÌNH ĐẤT TÌNH NGƯỜI

Dù đi khắp bốn phương trời
Quế Sơn đất mẹ vẫn ngời sắc hoa
Quế Xuân(*), Quế Phú thiết tha
Tình người thấm đượm bài ca vẹn toàn
Quế Cường thôn xóm khang trang
Hương An tươi đẹp vững vàng đi lên
Phú Thọ phát triển vững bền
Quế Châu rạng rỡ thấm tình quê hương
Quế Long, Quế Hiệp yêu thương
Tình làng nghĩa xóm vấn vương trong lòng
Đường quê Quế Thuận, Quế Phong
Lúa vàng trĩu hạt hương đồng ngất ngây
Quế An cảnh sắc đổi thay
Quế Minh làng xã đêm ngày yên vui
Thị trấn Đông Phú rạng ngời
Người xe tấp nập rợp trời phố hoa.
Đẹp thay đất Quế quê ta
Tình người tình đất thiết tha mặn nồng
Nước non ngàn dặm mênh mông
Quế Sơn nguồn cội mãi hồng trong tim.
(*)Ngày 12/01/2004, Quế Xuân được chia thành 2 xã: Quế Xuân 1 và Quế Xuân 2  theo Nghị định số 20/2004/NĐ-CP của Chính phủ

CÕI TẠM TRẦN GIAN


Trần gian có mấy vạn ngày
Mà sao lại phải đắng cay làm gì 
Vui thôi chớ có sầu bi
Bởi vì nhắm mắt mang gì được đâu

Quên đi, quên hết u sầu 
Về đâu ai biết phép màu thời gian 
Ngẩng đầu vui chốn nhân gian
Vô tư trong cõi hồng trần nhiễu nhương

Vững tin phía trước con đường 
Nỗi buồn bỏ lại, vấn vương được gì 
Thẳng ngay xin chớ đa nghi 
Mỉm cười cõi tạm, thôi thì vậy thôi


Nụ cười hãy nở trên môi
Nỗi buồn đem thả buông trôi nhẹ nhàng 
Từ nay thôi kiếp đa mang 
Không thù, không ghét, không màng lợi danh..!!

TÂM SỰ VỚI VỢ YÊU


Khoác áo cô dâu, theo anh về làm vợ
Cả cuộc đời, đã có nợ lẫn duyên
Vướng sợi tơ, ta chọn bến gửi thuyền
Tình tri kỷ, đã trở thành duyên nợ

Mấy năm qua, anh âm thầm lo sợ
Mất anh rồi em sẽ mãi cô đơn
Bình minh lên, xua đêm tối dỗi hờn
Yêu em lắm, cảm ơn người vợ trẻ

Rồi từ đây ta không còn đơn lẻ
Nghĩa vợ chồng xin ghi khắc trong tim
Gắng cùng nhau say khát vọng êm đềm
Ngôi nhà nhỏ buồn vui cùng chia sẻ

Dẫu ngoài kia! Có muôn ngàn ngả rẽ
Lối đi về, mãi vui vẻ bên nhau
Ươm mầm xanh, xây hạnh phúc ngọt ngào
Em yêu nhé! Tào khang là đạo trọng

CHUYỆN TÌNH...
(Để nhớ một thời ta đã yêu)


Mình yêu nhau thời xe đạp bó triêng(*)
Và xe máy thì  chưa hề phổ biến 
Lúc tỏ tình viết thư nhờ bưu điện 
Đợi cả tuần mới nhận được hồi âm.



Nhớ lúc ấy dạ bỗng thấy bâng khuâng
Vẳng trong gió lời yêu thương tha thiết 
Mùi mực tím còn thơm trên trang viết 
Cầm thư tình cả tiếng chẳng buông ra.

Anh nhìn em liên tưởng đến sân ga
Cứ mong ngóng con tàu về bến đỗ
Để mỗi chiều cơn mưa rào chợt đổ
Ướt tóc mềm lại ước dáng anh qua.

Cả tháng trời ta lại phải cách xa
Anh đi dạy đôi ta người mỗi nẻo
Nhớ thương em tim anh như lạnh lẽo
Mong thật nhanh cuối tháng đón xe về.

Nhớ làm sao buổi tối ở làng quê 
Đàn đom đóm theo hàng đi hóng gió 
Vào những ngày ánh trăng tròn soi tỏ
Em thẹn thùng má đỏ nép vào anh.

Bụi tầm vông vẫn tươi mãi màu xanh
Hàng chè tàu vẫn uốn quanh lối nhỏ 
Tiếng xào xạc lá vàng rơi trước ngõ
Con đường làng in rõ bóng hai ta.

Ôi, thật nhanh! Đã vài chục năm qua 
Tình đã chết, mình trở thành xa lạ
Để một chiều cơn mưa rào cuối hạ
Cuộn tình mình trôi xa mãi... mãi xa...
 (*)Triêng: Sợi thép nhỏ nằm quanh 2 biên lốp xe đạp

LẮNG NGHE NỖI BUỒN

Lắng nghe trong cõi hư không
Hình như đâu đó tiếng lòng buông ra
Nghe chừng như gió bay xa
Nghe từng hơi thở ngang qua nỗi sầu

Lắng nghe từ gió xôn xao
Nghe như sâu lắng nơi nào trong tim
Lắng nghe từ tiếng của đêm
Lắng nghe thổn thức nỗi niềm đâu đây
Lắng nghe trên một bàn tay
Hình như có chút hao gầy hơn xưa
Lắng nghe từ những giọt mưa
Hình như nước mắt mới vừa rơi nhanh


Lắng nghe tôi, lắng nghe anh
Nước non chao đảo vây quanh nỗi buồn
Lắng nghe dưới biển trên nguồn
Hình như vừa có tiếng chuông gọi về...

BỐ


Bố vốn chẳng nói nhiều như mẹ 
Chẳng ríu rít lên khi mỗi buổi con về 
Chẳng bao giờ nói nhớ con nhiều lắm 
Chỉ cuối tuần nào cũng hỏi có về quê. 

Bố ít khi mắng con sai này nọ 
Toàn bênh con mỗi lúc mẹ bực mình 
Khi con ốm bố chẳng cưng chẳng nịnh 
Nhưng suốt đêm dài bố ngồi đó, lặng thinh. 


Lần bố ốm dù rất đau, rất mệt 
Con nằm bên...trông bố...ngủ ngon lành 
Bố chẳng đành nếu thấy con mất giấc 
Nên một mình chịu đựng suốt năm canh. 

Bố lạ lắm chỉ thích ăn thịt mỡ 
Bảo nạc dai bố không thích, không ăn 
Con sung sướng ăn hết phần bố gắp 
Mà ngây thơ không hỏi lại một lần. 

Bố là thế như siêu nhân, người máy 
Làm cả đời, da cháy sạm, vai xương 
Bố là bố người bằng da bằng thịt 
Nhưng sao con thấy bố quá phi thường.

BỐ YÊU MẸ NHIỀU KHÔNG?

Hôm nay con hỏi bố
Bố yêu mẹ nhiều không?
Bố cười cười, nháy mắt
"Nói mẹ lại mừng thầm".

Con quay sang nhìn mẹ
Đang chuẩn bị cơm chiều
"Bố của con ấy hả
Biết cái gì là yêu!

Toàn bắt mẹ nấu nướng
Ngồi vắt vẻo xem phim
Nếu mà biết thương vợ
Đã chẳng đứng đấy nhìn".



Mẹ nói kiểu dỗi dỗi
Y như đứa trẻ con
Bố đứng cười tủm tỉm
"Già rồi vẫn hay hờn.

Nếu tôi không rửa bát
Rồi xoa bóp, đấm lưng
Thì bà đâu có sức
Mà nấu ăn cho chồng".

Mẹ vừa nêm nồi cá
Vừa giả bộ nói thầm
(Nhưng nói to lắm nhé)
"Có tí cũng kể công".

Bố bóp vai, nịnh nịnh
"Hôm nay con nó về
Bà nể tôi một chút
Con nó cười lại quê".

Mẹ giả vờ né né
"Ông xê ra ngoài kia
Tôi lỡ tay kho mặn
Lại chê tôi vụng về".

Nhưng mẹ cười tươi lắm
Lộ rõ cả nếp nhăn
Cuộc đời mẹ khó nhọc
Như bớt đi vài phần.

VỢ ỐM!



Vợ ốm rồi anh chẳng muốn làm thơ
Nhìn vợ buồn thôi vô tư cười nói
Dáng hao gầy xanh xao và mệt mỏi
Nằm co ro như vạt nắng bên thềm

Vợ ốm rồi anh thương vợ nhiều thêm
Thương cái tính hiền lành hay nhẫn nhịn
Thỉnh thoảng mè nheo, buông lời xu nịnh:
Chồng của em là nhất ở trên đời

Anh cả đời yêu quý vợ, vợ ơi!
Dẫu đôi lúc cũng thích nhìn người đẹp
Đàn ông chứ phải đâu là sắt thép
Nhưng suốt đời anh yêu mãi vợ thôi

CHƯA BAO GIỜ MÌNH HẾT THƯƠNG NHAU

Rồi vài ba mươi năm sau
Ngôi nhà màu xanh rong rêu loang lỗ
Em cũng đi qua hết buồn vui, đau khổ
Để biết tim mình chỉ vẻn vẹn có anh.

Rồi cũng hết tuổi xanh
Hết từng đêm khóc thầm ướt gối
Chỉ còn lại nơi góc nhà mỗi tối
Ấm tiếng cười của hai mái tóc pha sương


Rồi chúng mình vẫn thương 
Từ lúc tóc em xanh, đôi bờ vai anh vững chãi
Qua bao nhiêu mệt nhoài, mê mải
Tóc bạc, vai gầy mình vẫn cứ thương nhau.

Rồi nhiều năm về sau
Đóa hồng vàng anh trồng vẫn nở
Bất chấp nắng sương, bất chấp mùa gió trở
Như tình yêu hai đứa chẳng phai màu.

Rồi cũng hết khổ đau
Rồi cũng sẽ về cùng cát bụi
Nhưng giữa cuộc đời trần trụi
Chưa bao giờ mình hết thương nhau...
VỀ HƯU

Về hưu chưa phải là già
Về hưu chưa phải đã là hết đâu.
Chẳng qua đi một chuyến tàu
Đến ga phải xuống chứ đâu hết đường.
Về hưu sống với đời thường
Về hưu sống với tình thương giữa đời.
Về hưu lòng vẫn rạng ngời
Về hưu thanh thản giữa trời bao la.
Về hưu ta vẫn là ta
Về hưu viết tiếp bài ca cuộc đời.
Về hưu là lúc thảnh thơi
Thể thao, ca hát cho đời trẻ ra.
Chiều chiều bạn hữu gần xa
Cầm kỳ thi họa cùng ta vui vầy.
Về hưu chẳng phải nghĩ suy
Tinh thần thoải mái còn gì hơn ta.
Về hưu ta vẫn là ta
Đời sang trang mới chứ đà hết đâu.
Về hưu mới rõ nông sâu
Lòng người ở lại bấy lâu cận kề.
Về hưu buồn chớ theo về
Nhủ lòng ai cũng phải về với “hưu”.

BÀ XÃ CỦA TÔI ƠI!


Em ơi anh viết đôi điều
Hai mươi năm lẻ sớm chiều bên nhau
Trước nhà hoa sữa hoa cau
Ngọt ngào hương vị bên nhau nửa đời

Mỗi khi em nói em cười
Đôi môi thắm ngọt nhốt đời riêng anh
Thời gian mải miết trôi nhanh
Duyên em ở cạnh tình anh mấy mùa

Chuyện đời quýt ngọt, chanh chua
Tình em vẫn vậy mấy mùa thắm trao
Tiếng em thỏ thẻ ngọt ngào
Ngày đêm rót mật ướp vào đời anh


MỘT THỜI ĐÃ QUA

Tự nhiên nhớ lại ngày xưa 
Cái thời bao cấp ngỡ vừa mới qua
Cả thôn được mấy căn nhà
Gia tài duy nhất đó là ti vi
Chạy bằng dòng điện ắc-quy
Khách xem chủ yếu thiếu nhi trong làng
Chủ nhà tiếp đón đàng hoàng
Nước mưa ngoài vại vội vàng bưng vô
Âm thanh rè rất mơ hồ
Khách yêu cầu chỉnh âm to lên dần
Màn hình ruồi nhiễu vũ vần 
Chủ nhà vội vã chỉnh cần ăng-ten
Nhiều khi máy chập tối đen
Giữa hình cột sáng tựa đèn pha tây
Thân ti vi vỗ mạnh tay 
Màn hình đang nhiễu nét ngay tức thì
Nghe hàng xóm có ti vi
Trẻ già lớn bé hiếu kỳ đến xem 
Chật nhà vẫn gắng bon chen 
Chịu không nổi nữa nên bèn ra sân
Dù cho muỗi cắn rát chân
Thế nhưng mặc kệ vẫn chăm chú nhìn
Giờ qua cái tuổi hồn nhiên
Tìm đâu giây phút bình yên thuở nào ?

VU LAN MẸ...!

Đêm đêm con ngắm sao trời
Phải chăng Sao Mẹ vẫn ngời sáng soi.
Theo chân con bước giữa trời
Để tim con mãi ấm hơi Mẹ hiền.
Kể từ khi Mẹ quy tiên
Mỗi Vu Lan vẫn vẹn nguyên nỗi lòng...
Biết rằng chẳng thể nhớ mong
Mà tâm tư vẫn buồn trông xa vời.
Lang thang giữa chốn trần đời
Khát khao tiếng Mẹ ru hời... ngày xa.
Những lần mỏi gối bôn ba
Cảm thương ngày đó Mẹ Cha nhọc nhằn.
Bây giờ dù có ăn năn
Còn đâu cơ hội, muộn màng báo ân.
Một lời nhắn khắp xa gần
Ai còn hạnh phúc song thân đủ đầy
Gắng lo phụng dưỡng đêm ngày
Kịp thời báo đáp cho tày ngày sau
Để Vu Lan bớt niềm đau
Một niềm hạnh phúc khát khao giữa đời.

MỘT THỜI THAY CƠM

Nhìn vào rổ sắn bốc hơi
Bỗng dưng lại nhớ cái thời ngày xưa
Cái thời đội nắng gội mưa
Ăn cơm thì ít sắn đưa thì nhiều
Dinh dưỡng chẳng đáng bao nhiêu
Mâm cơm khoai sắn đâu nhiều ca lo
Chỉ mong một bữa ra trò
Sắn khoai, khoai sắn nồi to trong nhà
Nào đâu có dám sa hoa
Ước mơ mong muốn cả nhà ăn no
Cùng nhau bươn chải lần mò
Vượt qua đói khát mưa to bão bùng
Đói khổ là cái nạn chung
Toàn dân canh tác đều cùng lo ăn
Cuộc đời đầy những khó khăn
Đói thì lót dạ tạm ăn sắn mì
Thức ăn thì chẳng có chi
Bây giờ nhìn rổ sắn mì lại ngon...

MẸ...

Mẹ là giấc ngủ trong nôi 
Hoà trong hơi ấm... Là lời Mẹ ru 
Mẹ là gió mát mùa Thu 
Đưa con vào mộng giọng ru ngọt ngào 
Mẹ là thơm má... Dạt dào 
Những khi con trẻ sà vào vòng tay 
Mẹ là lời ngọt có hay ...
Dỗ con đến lớp những ngày đầu tiên 
Mẹ là nón lá che nghiêng 
Bờ đê Mẹ dắt tay liền nắm tay 
Mẹ là gánh nặng bờ vai 
Ấm no từng bữa ngày ngày cho con 
Mẹ là đổi cả tuổi son 
Cho con vui mộng đẹp tròn tương lai 
Mẹ là buồn bã những ngày ...
Con nằm cháo bón ...chẳng lay thân mình 
Mẹ là những buổi bình minh 
Con ơi! Hãy thức ngoan xinh con nè 
Mẹ là những buổi đi về 
Chợ trưa Mẹ vội lo bề cho con 
Mẹ là chẳng sợ mất còn 
Miễn con no đủ dẫu mòn sức thân 
Trời xanh luôn có Phong Vân 
Giàu sang, nghèo, khổ tha nhân... Sao tròn 
Mẹ là con tuổi đầy Son 
Lo bề gia thất đẹp lòng mẫu thâm 
Mưa ngâu tháng bảy mưa dầm 
Thu qua đông đến... Thì thầm mùa xuân 
Mẹ là chẳng ngại cực thân 
À ơi! Ru giọng xoay vần... Cháu ngoan 
Ngậm ngùi... Tủi hổ... Thương thân 
Mẹ già như ánh Tà vân buổi chiều 
Những lời Mẹ dạy bao điều 
Mẹ ơi! Con trẻ ghi nhiều vào tâm 
Đời người khó quá trăm năm 
Công cha ơn Mẹ tình thâm nghĩa dầy 
Hoa tươi khó giữ trăm ngày 
Mẹ già sao giữ một mai về chiều 
Mẹ ơi! Thương biết bao nhiêu 
Sanh thành, dưỡng dục tình yêu Mẹ dành 
Ngẩn đầu nguyện với trời xanh 
Trọn lòng BÁO HIẾU lời thành vi tiên 
Trời Cao hiểu chứng... Linh thiêng 
Dập đầu kính bái lời nguyền... Không Sai.
LÀNG QUÊ

Mỗi người có một làng quê
Nắng mưa khuya sớm đi về có nhau
Rì rào trước ngõ hàng cau
Xanh rì ngọt lịm phía sau bí bầu.
***
Tổ Tiên thờ cúng làm đầu
Tình làng nghĩa xóm nặng màu yêu thương
Ngày rằm tháng tết khói hương
Chao ôi! ai chẳng vấn vương quê làng.



TÌM CHÚT BÌNH YÊN


Mệt mỏi rồi ta tìm chút bình yên
Gạt bỏ đi hết những muộn phiền cuộc sống
Mặc dòng đời trôi ta trở về thầm lặng
Để được nghỉ ngơi trong ánh nắng mong manh

Mệt mỏi rồi ta chẳng muốn đua tranh
Chen lấn làm chi rồi cũng thành hư ảo
Những tưởng bình yên mà sao nhiều giông bão
Sau những tiếng cười là sầu não tâm tư

Mệt mỏi rồi ta ngơi nghỉ từ giờ
Để lòng thảnh thơi như tuổi thơ ngon giấc
Chẳng còn bận tâm với những gì được mất
Nhìn ngắm dòng đời cứ chật vật bon chen


Ta sẽ đưa ta tìm chốn bình yên
Có lá có hoa có tiếng chim thánh thót
Có sương long lanh với nắng vàng từng giọt
Để cho tâm hồn vợi bớt nỗi chênh vênh... 

MÁ ƠI...!
12 năm Má từ giã cõi trần (2005-2017), con viết bài thơ này tưởng nhớ MÁ CỦA CON!
-----------------------------------------------------------
Lê Trần Thành
Ngày Má bệnh tháng mười mưa tầm tã
Bệnh viện buồn mưa ướt cả lòng con
Thầm ước mong cho chiếc lá mãi còn
Lá rơi rụng trời héo hon ủ rũ

Ngày Má mất anh em con đông đủ
Cùng rể dâu đều tề tựu về đây
Lặng người đi nhìn Má thở lắt lay
Bàn tay ấm sao giờ đây lạnh giá

Tuổi sáu sáu Má ra đi vội vã
Trong cơn đau khi từ giã cõi trần
Hơi dần tàn vẫn còn chút phân vân
Mi khép lại lịm dần như giấc ngủ

Anh em con bảy đứa đều đông đủ
Ước một lần nghe lại tiếng hát ru
Má mệt rồi nên chọn giấc thiên thu
Con tuyệt vọng lén lau khô dòng lệ

Má ngủ ngon và thật yên tâm nhé
Nơi suối vàng chúc Má được siêu sinh
Cầu phật trời phù hộ độ vong linh
Cho Má yêu được tới miền cực lạc...
                                       (Quê ngoại Lộc Sơn 18/02/2017 )

Thân tôi
Lê Trần Thành
Thân tôi sao khổ thế này
Đã mang tật bệnh, mặt mày lại sưng
Đất trời một mảng tối bưng
Bước chân dọ dẫm buồn từng phút giây
Chẳng còn nhìn thấy tương lai
Con đường từng khúc bi ai não lòng
Đầu tê, chân vẹo, tay cong
Mặt sưng, miệng méo quỷ không dám nhìn
Phải chăng kiếp trươc tội tình
Nay trời hóa kiếp ra hình phế nhân
Nỗi đau đè nặng tấm thân
Thôi đành chấp nhận phũ phàng cho xong
Cuộc đời sắc sắc không không
Trần gian cõi tạm, nặng lòng mà chi
Than thân trách phận được gì
Cứ vui là để giấu đi nỗi lòng…
                                             21/01/2016

Sự đời
Lê Trần Thành

Sự đời lắm cảnh oái oăm
Thông minh tài giỏi phải nằm ao sâu
Ở ác thì sống được lâu
Hiền nhân phải chịu bể dâu khôn lường
Thẳng ngay nằm sát chân tường
Gian manh rộng mở con đường tiến thân
Người tài thường gặp gian truân
Cái “Tâm” thấu hiểu chữ “Nhân” là gì
Những thằng đầu óc ngu si
Tứ chi phát triển bụng phì miệng hôi
Những tên ba phải ngồi rồi
Khom lưng xu nịnh nhứt thời lên lon
Tội người tài đức vẹn toàn
Ăn ngay nói thẳng gặp toàn tai ương
Ở đời lắm kẻ “khiêm nhường”
Nịnh trên nạt dưới nhu cương theo người
Than ôi nghìn sự trên đời
Thôi thà ìm lặng để rồi giữ thân.
                                                   LTT

Nỗi niềm...
Lê Trần Thành
Buồn…
Nhớ…
Buồn hiện tại
Nhớ dĩ vãng
Buồn ghê gớm
Nhớ kinh khủng
Buồn da diết
Nhớ day dứt
Buồn đến xé ruột
Nhớ đến nao lòng
Một nỗi buồn bất tận
Một nỗi nhớ vô biên
Nỗi buồn ôm niềm nhớ.
Những ngày qua đau khổ
Những ngày tới tủi buồn
Phía trước nỗi buồn là niềm nhớ
Xa hơn là khoảng trời tăm tối
Chẳng thấy gì sáng sủa
Chỉ thấy một màu đen .
                          LTT.04/2014

THƯƠNG VỢ
Lê Trần Thành 
(Nhân kỉ niêm 20 năm ngày cưới)

"Vợ tôi dáng nhỏ hao gầy
 Nắng mưa khuya sớm dạn dầy gian lao
 Trải bao sóng gió bể dâu
 Thủy chung một dạ, tình sâu nghĩa đầy".


Anh thầm nghĩ mình đau trong hạnh phúc
Có vợ yêu những lúc ưu phiền
Những đêm dài tê buốt không yên
Vợ xoa dạ động viên an ủi.

Ngồi xe lăn những buổi chiều buồn tủi
Lê bước chân thui thủi quặn lòng
Đau thể xác, khổ cả tinh thần
Vợ kề cận ân cần chia sẻ. 

Thương, thương lắm người vợ hiền nhỏ bé
Tất tả ngược xuôi lo sức khỏe cho chồng
Để đêm về gối mỏi, lưng cong
Thầm khấn nguyện cầu mong chồng khỏi bệnh.

Vậy mà ngày xưa, khi còn khỏe mạnh
Bỏ mặc vợ con, lúc tỉnh lúc say
Vui với bạn bè chẳng chịu nghĩ ngày mai
Vợ nhẫn nhục, đắng cay thầm lặng...

Để bây giờ gác tay ân hận
Thương vợ thì ôi...! Thân xác rụng rời...
Số phận buồn phải gắng vượt qua thôi
Và tâm nguyện suốt đời thương vợ...!

                                                LTT.04/2014

Mẹ ơi!
Lê Trần Thành
(Nhớ mẹ nhân ngày giỗ lần thứ 8-năm 2013)








Con yêu mẹ lắm, mẹ ơi!
Vì con mẹ đã một đời lo toan,
Vì con đời mẹ mỏi mòn
Thân gầy khuya sớm ngóng con đi về.
Vì con buồn khổ trăm bề
Oằn vai khó nhọc không hề thở than
Một đời mẹ đã gian nan
Mẹ ơi! tình mẹ chứa chan dạt dào
Bây giờ mẹ ở trên cao
Làm sao đền đáp công lao biển trời.
Hỡi ai còn mẹ trên đời
Đừng bao giờ để lòng Người buồn đau.
Ước gì có một phép màu
Ban cho Người sống ngàn sau mãi cười.
                                                      LTT

Tứ tuyệt Buồn
Lê Trần Thành

Chỉ một mình ta với nỗi sầu
Nửa mình vô cảm, nửa mình đau
Chân xiêu, tay vẹo, đầu tê dại
Trời hỡi đọa đày đến thế sao?

                            LTT03/2014



Ngại ngùng
Lê Trần Thành



Ngày ấy lâu rồi anh mộng mơ
Bóng cô con gái dáng ngây thơ
Nhưng chẳng bao giờ anh dám nói
Nên đành lặng lẽ ngóng tương tư.



Ngày ấy lâu rồi anh đã yêu
Ngại quá nên anh chẳng nói nhiều
Buổi học tan chiều anh dõi bước
Thổn thức lòng vang tiếng nhạc tiêu.
                             LTT.03/1990

Buổi sáng cho em
Lê Trần Thành






        Sáng nay bên tách cà phê
Thả hồn theo gió tìm về người thương
Tạc vào hai chữ vấn vương
Cho dù cách trở dặm đường xa xôi.

Bây chừ một bóng đơn côi
Đếm từng giọt đắng bồi hồi tương tư
Mơ về cô bé ngây thơ
Lặng ngồi bên cửa mong chờ thư anh
Ước chi ngày tháng trôi nhanh
Bao nhiêu chuyện kể anh dành riêng em
Bài thơ anh viết cho em
Chứa chan thương nhớ ngày đêm dâng trào
Tình yêu hai đứa đã trao
Yêu nhau như ngọn sóng trào đại dương
Trăm nghìn sợi nhớ sợi thương
Thương em ngày ấy buồn vương lệ sầu.

Bao giờ đến tháng mưa ngâu
Anh về với bé nhịp cầu liền nhau
Một lòng một dạ trước sau
Đợi chờ anh nhé mưa sầu sẽ tan.
                                                             LTT.11/1983

*****************
NHỚ
Lê Trần Thành







Đêm ngồi lặng đếm vì sao
Bao nhiêu nỗi nhớ tuôn trào lòng anh
Thương em anh thức thâu canh
Nhớ đôi mắt ấy long lanh giọt buồn
Cho anh ghé nhẹ môi hôn
Để tình thêm cháy để hồn thêm say
Cho anh được nắm bàn tay
Ấm mềm hạnh phúc dâng đầy trong anh
Làn môi ấm, mái tóc xanh
Của em là của riêng anh trọn đời
Muôn sao lấp lánh trên trời
Tim anh, anh thấy sáng ngời hình em.

Ngồi đây anh thức trọn đêm
Uống bao kỷ niệm để tìm người yêu.
                                                  LTT.09/1983


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét